Skip to main content

Posts

Showing posts from February, 2022

ĐẦU TƯ KINH DOANH HAY ĐÁNH BẠC

Khi nói về kinh doanh & đầu tư, người ta thường nói muốn làm phải chấp nhận rủi ro, thậm chí 10 phần chỉ cần nắm được 3 phần thắng trong tay là có thể nhảy vào làm được rồi. Chính vì cách suy nghĩ này mà tôi có nhiều bạn bè đã “dành hết thanh xuân để đi trả nợ”, khởi nghiệp ở tuổi 25, rồi phá sản không lâu sau đó để rồi quay lại đi làm công ăn lương, tích góp từng đồng để trả khoản nợ vài tỷ trong gần chục năm. Tôi có cơ hội làm việc trong những tập đoàn hàng đầu trong lĩnh vực kỹ thuật trong suốt hơn 10 năm, và cũng ngót nghét ngần ấy thời gian tạo dựng doanh nghiệp của riêng mình. Những trải nghiệm làm việc này giúp tôi nhận ra có một sự khác biệt rất lớn giữa những người chuyên nghiệp và kẻ nghiệp dư. Đối với người chuyên nghiệp, bất cứ kế hoạch nào họ vạch ra và thực hiện đều nắm chắc đến 9 phần thắng, 1 phần còn lại nằm trong việc họ có thực sự quyết tâm làm hay không. Trong khi đó, người nghiệp dư thì chỉ loanh quanh ở những cơ hội mà xác suất thắng dưới 5 phần, sau đó trông ...

MƯỢN LỰC HAY DÙNG ĐÒN BẨY?

Bạn có thể từng được chỉ cách dùng tiền của ngân hàng để mua BĐS và tạo ra dòng tiền. Bạn cũng có thể đang có thẻ tín dụng để mua trước trả sau. Và bạn cũng nghe mọi người xung quanh nói về việc sử dụng đòn bẩy tài chính để làm giàu… Đôi khi bạn nghĩ mình đang đứng ở đoạn dài của đòn bẩy, khi mà… Bạn được mua sắm những thứ cần thiết mà không đợi tích lũy đủ để mua. Hàng tháng chỉ trả một số tiền nhỏ, thậm chí là không có lãi suất. Bạn nghĩ mình có thể dùng tiền của người khác để xây dựng sự giàu có cho bản thân. Nhưng sự thật, bạn chỉ là một cây cầu nối giữa người có tiền và người mua, đồng thời gánh thêm rất nhiều rủi ro phía sau. Hay nói một cách khác, ngân hàng mới là người đang sử dụng đòn bẩy tài chính thông qua bạn. Tại sao lại như vậy? Vì cho dù bạn có cho thuê được nhà hay không, có bán được đất hay không, hoặc món đồ của bạn có còn dùng tốt hay không, thì hàng tháng bạn vẫn phải trả lãi cho ngân hàng một cách đều đặn. Có nghĩa là ngân hàng được đảm bảo cho khoản vay của bạn. ...

TỰ ĐÀO THẢI, BẠN VÀ TÔI ĐỀU KHÔNG THỂ TRÁNH KHỎI

Cách đây nhiều năm, tôi luôn nghĩ rằng sự đào thải sẽ đến với những người lười biếng và không chịu thay đổi. Đó là lý do tôi luôn luôn nỗ lực làm việc một cách chăm chỉ, luôn tìm cơ hội để nâng cao năng lực bản thân. Tôi đã làm điều này xuyên suốt gần 2 thập kỷ… Nhưng rồi, tôi nhận ra ngay cả khi mình là top performer và không bị môi trường làm việc đào thải, thì cũng sẽ có một sự “tự đào thải” diễn ra mà tôi không thể nào tránh được. Đó là khi bản thân tôi không thể giữ được tiêu chuẩn làm việc ở mức cao nhất vì nhiều vấn đề cá nhân không thể tránh khỏi (sức khoẻ, con cái, gia đình,…) Khi nói về sự “tự đào thải” này, tôi nghĩ chỉ những người khi bước vào ngưỡng 40 mới cảm nhận được.  Cảm giác phải ngồi ngoài cuộc chơi ngay từ khi rất trẻ khiến tôi nghiệm ra rằng: trong sự nghiệp, mình cũng mong muốn đi làm đến năm 60 tuổi, nhưng nhiều khả năng tôi sẽ gặp những biến cố và “tự đào thải” khi ngoài 40… Vậy nên tôi đã tự chuẩn bị cho sự tự đào thải của mình từ nhiều năm nay bằng 3 cách...

MỆT QUÁ THÌ NGỪNG LẠI NGHỈ NGƠI

Có những lúc cuộc sống đưa ta đến những thách thức lớn, những vấn đề khó khăn không tìm thấy lối ra. Khi lo lắng và suy nghĩ quá mức về một vấn đề mà chẳng thể tìm thấy giải pháp, tâm trạng trở nên nặng nề mệt mỏi và bế tắc. Bật Nút Pause – Dừng lại mọi việc và cho phép mình nghỉ ngơi Những lúc như vậy, tạm dừng mọi việc và tạo một khoảnh khắc yên bình cho bản thân có lẽ là giải pháp tốt nhất. Bật nút Pause không chỉ là một cách để nghỉ ngơi về thể chất mà còn là cơ hội để tâm hồn ta được nhẹ nhàng hơn. Bản thân tôi cũng vậy, có giai đoạn công việc áp lực và mông lung giữa 2 lựa chọn, tôi quyết định một chiều xin nghỉ phép và dành hoàn toàn thời gian này cho bản thân. Thay vì nhìn vào màn hình máy tính và những thách thức chưa được giải quyết, tôi đến một quán Cafe quen thuộc trên con phố nhỏ, chọn một quyển sách yêu thích và ngồi bên ô cửa sổ nắng chiếu nhẹ qua từng trang giấy. Những giờ phút đó, tôi cảm nhận sự yên bình tràn ngập từng phần của cơ thể. Đã lâu rồi tôi không thấy được c...